[SERIES FANFIC ZX] MẬT VỤ X / Chương 21: Hội Thanh Trừng (cuối)
[SERIES FANFIC ZX] MẬT VỤ X
  • Lý Thuyên cười khùng khục, vừa cười lại vừa lắc đầu, sau đó cô ta liền thay đổi dáng vẻ, ngồi tréo chân, khoanh tay trước ngực, hất mặt lên như đang thách thức ba thành viên của Tổ Mật Vụ.
  • Lý Thuyên
    Lý Thuyên
    “Hóa ra các người đã tra được nhiều chuyện như vậy à? Nếu không phải tại tên Tiêu Ngũ kia thiếu bản lĩnh, chắc chắn các người không thể tra ra được nhiều chuyện như vậy.”
  • Lý Thuyên cười gằn, giương mắt nhìn Tổ Mật Vụ. Tiểu Hà nhếch miệng cười, giọng nói lạnh lùng hẳn đi.
  • Tiểu Hà
    Tiểu Hà
    “Cô sai rồi! Tôi chưa bao giờ tin cô, một lần cũng không!”
  • Lý Thuyên đăm đăm nhìn Tiểu Hà, khuôn mặt lạnh lùng nhưng ánh mắt vẫn lộ ra một chút tức tối. Cô ta nghĩ rằng bản thân mình đã đóng kịch rất giỏi rồi, thế nhưng vẫn bị Tổ Mật Vụ nghi ngờ.
  • Tiểu Hà
    Tiểu Hà
    “Không ngại nói cho cô biết, toàn bộ âm mưu của cô và cả cái Hội Thanh Trừng kia đều đã bị điều tra tận gốc rễ rồi. Cho nên tốt nhất là cô hãy hợp tác với phía cảnh sát để được hưởng khoan hồng.”
  • Lúc này, Tiêu Ngũ đã hoàn toàn tỉnh lại. Panda nhận được tin thì vội đến tìm cậu ta, còn mời cậu ta vào phòng thẩm vấn. Ở đó, Panda mở cho Tiêu Ngũ xem camera ghi lại quá trình lấy lời khai của Lý Thuyên.
  • Tiêu Ngũ rốt cuộc không nhịn được, hai bàn tay cuộn thành nắm đấm, tức giận đến nỗi mặt đỏ gay, hai mắt long sòng sọc. Panda thấy vậy liền biết cơ hội đã đến. Cậu chồm về phía trước, chăm chú nhìn Tiêu Ngũ như muốn xoáy sâu vào tâm trí cậu ta rồi hỏi:
  • Tiêu Panda
    Tiêu Panda
    “Chịu khai rồi chứ?”
  • Tiêu Ngũ hít sâu một hơi, cuối cùng đành phải thành thật.
  • Tiêu Ngũ
    Tiêu Ngũ
    “Tôi và Lý Thuyên, Tào Văn và La Hi đều là người trong Hội Thanh Trừng. Người sáng lập nên Hội Thanh Trừng mong muốn trừ khử đi những kẻ bại hoại, vô đạo đức, nên chúng tôi thay trời hành đạo, muốn xóa sạch tội ác trên thế giới này. Lý tưởng cao đẹp như vậy, lẽ ra nên được thực thi triệt để mới phải.”
  • Tiêu Panda
    Tiêu Panda
    “Cao đẹp cái gì?”
  • Panda trừng mắt nhìn Tiêu Ngũ, dáng vẻ bệnh tật yếu ớt của cậu ta thực khiến Panda tức giận cũng không nỡ ra tay đàn áp.
  • Tiêu Panda
    Tiêu Panda
    “Các người quá xem thường pháp luật!”
  • Tiêu Ngũ nhếch miệng cười:
  • Tiêu Ngũ
    Tiêu Ngũ
    “Pháp luật là cái thá gì? Nếu nó thật sự hiệu quả thì trên đời này đâu còn nhiều người chịu ấm ức như vậy?
  • Panda trừng mắt nhìn Tiêu Ngũ, siết chặt nắm tay để kìm nén cơn giận, cậu hít sâu một hơi rồi nói:
  • Tiêu Panda
    Tiêu Panda
    “Cậu không có quyền quyết định sống chết của kẻ khác! Nói, rốt cuộc ai là hung thủ giết chết Tào Văn và La Hi?”
  • Tiêu Ngũ chăm chăm nhìn Panda, nuốt nước bọt một cái, nửa muốn nói nửa lại thôi. Panda thở dài ngao ngán, định nói gì đó thì bên ngoài, Cố Nhất Dã và Tiêu Tiểu Đào bước vào.
  • Cố Nhất Dã
    Cố Nhất Dã
    “Lý Thuyên đã khai mọi chuyện rồi. Hung thủ giết Tào Văn và La Hi chính là cậu, Tiêu Ngũ.”
  • Tiêu Ngũ sửng sốt, hai tay siết chặt, run lẩy bẩy không ngừng. Môi cậu run run, miệng lắp bắp:
  • Tiêu Ngũ
    Tiêu Ngũ
    “Không, không phải như vậy! Cô ta nói dối!”
  • Tiêu Ngũ dường như không khống chế được cảm xúc của bản thân, vừa la hét vừa gào thét, lao đến trước mặt Cố Nhất Dã. Panda dùng tay giữ cậu ta lại, gằn giọng:
  • Tiêu Panda
    Tiêu Panda
    “Tiêu Ngũ, Lý Thuyên đã khai ra cậu là hung thủ, cậu còn điều gì chối cãi?”
  • Tiêu Ngũ sững sờ, tháng thốt, sau đó gần như buông xuôi mọi thứ. Cơ thể dần thả lỏng, như niềm tin trong tim cậu ta đã sụp đổ. Cậu ta chậm rãi lùi về sau, hai mắt ráo hoảnh, dán vào một điểm ở trên nền nhà.
  • Tiêu Ngũ
    Tiêu Ngũ
    “Lý Thuyên nói dối, cô ta mới là hung thủ!”
  • Panda nhìn Cố Nhất Dã và Tiêu Tiểu Đào. Tiêu Tiểu Đào ra hiệu cho cậu ta buông tay khỏi Tiêu Ngũ. Panda thở hắt ra một hơi rồi kéo Tiêu Ngũ ngồi xuống ghế, tiện tay dùng còng số tám trói hai tay cậu ta ra phía sau.
  • Lúc này, mắt Tiêu Ngũ dường như không còn tiêu cự, hoàn toàn đờ đẫn. Tiêu Ngũ không nói được lời nào, giống như người mất hồn nhìn vào khoảng không trước mặt. Tiêu Tiểu Đào thở dài, chậm rãi nói:
  • Tiêu Tiểu Đào
    Tiêu Tiểu Đào
    “Tiêu Ngũ, cậu bị mắc bệnh, là một chứng bệnh hiếm gặp, hiện tại vẫn chưa có phương pháp điều trị. Lý Thuyên vốn không phải chỉ là sinh viên năm nhất trường Đại học Công Thương, cô ta từng là sinh viên ngành Dược, vô cùng giỏi điều chế hương liệu. Bệnh của cậu phải dùng thứ hương liệu đó mới cảm thấy thoải mái hơn, thực chất nó chỉ là một loại ma túy mà thôi.”
  • Panda nhìn Tiêu Tiểu Đào rồi lại nhìn Tiêu Ngũ, thấy cậu ta chỉ cúi mặt mà không nói gì, cậu đã sớm biết Tiêu Ngũ hoàn toàn ý thức được tình trạng của bản thân.
  • Tiêu Tiểu Đào
    Tiêu Tiểu Đào
    “Lý Thuyên dùng thứ thuốc đó để điều khiển cậu, khiến cậu ra tay với Tào Văn và La Hi. Cô ta mới là chủ mưu đứng đằng sau mọi chuyện. Tào Văn và La Hi quen biết Lý Thuyên, nghe cô ta dụ dỗ trở thành thành viên của Hội Thanh Trừng, sau đó vì không thấy lợi lộc nên đã rời đi. Lý Thuyên vì muốn cảnh cáo những người khác nên đã lợi dụng tình trạng của cậu giết hại Tào Văn và La Hi.”
  • Tiêu Ngũ hoàn toàn không phản bác lời của Tiêu Tiểu Đào, thậm chí còn cúi mặt lầm lũi như thể đang nhận tội.
  • Tiêu Ngũ
    Tiêu Ngũ
    “Lúc sát hại họ, tôi không hề có ý thức và ý niệm nào về chuyện giết người. Đến khi mọi chuyện vỡ lỡ, Lý Thuyên hứa sẽ bảo vệ tôi.”
  • Cố Nhất Dã và Tiêu Tiểu Đào liếc nhìn nhau rồi thở dài một hơi. Tiêu Ngũ quả thực quá mù quáng.
  • Cố Nhất Dã hỏi Tiêu Ngũ:
  • Cố Nhất Dã
    Cố Nhất Dã
    “Cậu giấu hung khí ở đâu?”
  • Tiêu Ngũ cúi đầu, đáp:
  • Tiêu Ngũ
    Tiêu Ngũ
    “Lý Thuyên nói sẽ cất giữ giúp tôi. Đó là thánh vật của Hội Thanh Trừng, một chiếc roi da, và một cây búa.”
  • Cố Nhất Dã
    Cố Nhất Dã
    “Vậy còn ảnh chụp Tiêu Chiến và Tiêu Tiểu Đào ở nhà cậu thì sao?”
  • Tiêu Ngũ sửng sốt một hồi, sau đó chớp mắt mấy cái, nói với Cố Nhất Dã:
  • Tiêu Tiểu Đào
    Tiêu Tiểu Đào
    “Có sao? Tôi không biết chuyện này. Tiêu Chiến là ai?”
  • Tiêu Ngũ
    Tiêu Ngũ
    “Có sao? Tôi không biết chuyện này. Tiêu Chiến là ai?”
  • Tiêu Tiểu Đào và Cố Nhất Dã nhíu mày nhìn nhau, không hẹn mà lại có cùng suy nghĩ. Nghĩ ngợi một hồi, Tiêu Tiểu Đào nói:
  • Tiêu Tiểu Đào
    Tiêu Tiểu Đào
    “Có lẽ cậu ta bị ảnh hưởng bởi loại thuốc kia, nhất thời không nhớ ra.”
  • Cố Nhất Dã gật gù, nhìn Tiêu Ngũ một hồi rồi nói với Panda:
  • Cố Nhất Dã
    Cố Nhất Dã
    “Viết báo cáo đi!”
14
Chương 21: Hội Thanh Trừng (cuối)